Ngày 11 tháng 7, New York ngày thứ mười một

Sáng nay, chúng tôi dạy và đi ăn sáng như thường lệ. Nhưng hôm nay, con đường đến nhà ăn sao đông vui thế! Thì ra là đang có một đoan làm phim đang ở đây. Họ chọn sân cỏ, hàng cây vào toà nhà cổ kính làm cảnh cho một bộ phim gì đó. Chúng tôi không biết, chỉ biết có hai người nam và nữ vừa đi vừa nói chuyện, hình như cô gái ấy vào vai là một người nổi tiếng nên có tới 4-5 vệ sĩ đi theo để bảo vệ. Đoàn làm phim phô diễn những máy móc hiện đại và một lực lượng lớn người tham gia. Bạn nào cũng thì thào: họ làm phim hoành tráng cô nhỉ.

Sáng nay, các bạn lại có sư thay đổi phòng học và đón thêm các bạn quốc tế đến từ Achentina,Ý..

kyoto-botanical-garden

Chiều, chúng tôi đi bộ sang thăm vườn Botanical. Một cảm nhận như đang hoà mình với thiên nhiên, cây cỏ thật tuyệt vời. Cây xanh toả bóng mát, cây dại, hoa dại được phun nước tưới mọc lên vừa tự nhiên hoang dã, vừa có sự chăm chút của bàn tay con người. Bước chân vào đường đất, kì lạ thay như ta đang bước trên thảm vậy. Đất có màu nâu đen, tơi và xốp nhẹ, có độ lún của bàn chân khi đi qua. Ở đây cái gì mọc lên cũng được để phát triển rất tự nhiên, nếu có bàn tay con người thì cũng rất tôn trọng sự phát triển của cỏ cây hoa lá. Chuột, thỏ, sóc, chim…thoải mái chạy loăng quăng tìm mồi. Phớt lờ những vị khách hiếu kì đang dùng điện thoại chụp hình và xì xào bàn tán.

Tôi lại nhớ đến những bộ phim Mỹ tôi từng xem. Quả thật người Mỹ rất khác chúng ta. Họ mua hoa, hoặc được tặng hoa thường họ không cắt, tỉa cầu kì mà cắm luôn vào lọ. Nó vừa có sự tự nhiên vừa như không muốn dù chỉ một vết thương làm cho cành hoa bị đau. Có lẽ vậy mà thiên nhiên được họ để phát triển rất tự nhiên.

Chúng tôi thả bộ, ngắm nghía xung quanh và nói chuyện phiếm. Thời gian trôi đi nhanh và thanh thản, nhẹ nhàng làm sao. Có lẽ kể từ ngày sang Mỹ, hôm nay chúng tôi mới thấy mình không bị mệt bởi được khám phá thế giới thiên nhiên tuyệt vời này.

Bữa tối của chúng tôi là cơm và phở của gia đình một người Việt Nam ở Ninh Kiều. Cơm ngon, không hề bị sống như gạo luộc mà tôi đã kể lần trước.

Thế là một ngày nữa lại trôi qua. Các bạn nam chỉ đi ngủ sau khi tham gia trận bóng đá giao hữu với các bạn nam người Ý dưới sân cỏ.

Vui và nhiều kỉ niệm.

Ngày mai, chúng tôi bắt đầu chuẩn bị hành lý để về rồi. Thảo, Linh và nhiều bạn phải thốt lên: cô ơi con không muốn về cô ạ. Hic!

Nhóm liên quan: