Chào anh, chị!
Hôm nay đã là ngày thứ 3 và cũng là buổi học thứ 2 của các con ở Fordham University.
Các bạn trong đoàn được chia vào 3 lớp và học cùng với các học sinh quốc tế. Bạn Minh Hiếu, Phương Thảo thú thật: khi học với các bạn Việt Nam, thấy mình ở vị trí tốp đầu, nhưng học với học sinh quốc tế mới thấy mình vẫn còn kém cỏi. Khâm phục hơn là các bạn có một sự hiểu biết rất rộng về nhiều lĩnh vực khác nhau. Tôi thiết nghĩ các cụ dạy quả không sai: “đi một ngày đàng, học một sàng khôn”. Có đi thì mới biết đó biết đây chứ “ở nhà với mẹ biết ngày nào khôn”. Các con trẻ nhiều khi hay ngộ nhận mình là tài giỏi, chỉ khi gặp bạn giỏi và thừa nhận bạn giỏi mới thấy mình còn phải học hỏi nhiều. Có lẽ đây là bài học quý giá nhất mà chuyến đi này các con gặt hái được.
Buổi chiều, chúng tôi đi tham quan bảo tàng lịch sử của Mỹ. Ở Mỹ rất hay là thành phố nào cũng giống thành phố nào, ở bang nào cũng giống bang nào về quy hoạch, bố trí sắp xếp các con phố hay tàu điện ngầm, hàng quán ….giống nhau như đúc. Chỉ có to hay nhỏ hơn mà thôi. Thậm chí cả bảo tàng cũng giống hệt nhau về chủng loại, cách bố trí, cách trưng bày, chỉ có điểm khác nhau như Boston thì nhỏ hơn ở New York mà thôi.
Có lẽ vì thế mà các bạn cũng khám phá rất nhanh bảo tàng mà không cần phải có người hướng dẫn.
Chúng tôi đi ăn tối tại một cửa hàng Nhật Bản, ai cũng ăn hết phần của mình gọi và căng bụng ra về.
Một trận cười vỡ bụng xảy ra, đó là khi một vài bạn trong đoàn buồn đi vệ sinh. Đường đi tàu điện ngầm và xe buýt cộng với đi bộ phải hơn 1 tiếng mới về đến trường. Làm sao bây giờ. Đi ở bên đường thì xấu mặt lắm, cuối cùng thoát tàu điện, chúng tôi rẽ vào một của hàng, chưa mua gì chỉ đi tìm wc thôi. Ra khỏi wc, nụ cười rạng rỡ lúc này mới nở ra hết cỡ. Các bạn ấy nói rằng: Bây giờ con mới hiểu thế nào là hạnh phúc. Bởi hạnh phúc là khi mình được thoả mãn nhu cầu tối thiểu của bàn thân.
Chúng tôi về phòng sau khi trường kiểm tra túi như thường lệ và kết thúc một ngày học tập, vui chới.