Theo kế hoạch, sáng nay chúng tôi chơi thể thao giao hữu ở trường nhưng lại chuyển lịch xuống 5h chiều, do đó trường cho chúng tôi đi chơi trên biển.
Chuyến tàu điện ngầm đưa cả đoàn di chuyển khoảng 35 phút, bạn nào cũng tranh thủ ngủ gật một lúc.
Rời khỏi bến tàu điện ngầm, chúng tôi băng qua một khu phố để đến bến xe buýt bên kia đường, nơi đang có xe mà chúng tôi cần lên. Mọi người gọi nhau: Nhanh chân lên nào. Ai cũng rảo bước qua ngã tư, rẽ trái và lên xe. Tôi bao giờ cũng là người lên sau cùng thì phát hiện thiếu bạn Phương Linh. Nhìn quanh không thấy bạn đâu cả. Cô hướng dẫn viên nói với tôi: Thiếu 1 người. Tôi chạy lại ngã tư vừa nãy, rồi quyết định chạy theo khu phố trước mặt, quả nhiên Phương Linh đang ngơ ngác đứng đó. Hai cô trò trở lại bến xe thì ôi thôi, xe buýt đã bỏ lại tất cả đoàn chúng tôi rồi. Chỉ còn 20 phút nữa chuyến tàu khởi hành, nếu đợi xe buýt thì phải mất 15-20p nữa, mà chạy bộ cũng hết 20 phút. Trường bắt đầu liên lạc lại cô dẫn đoàn vì nhà tàu đang phát hành vé, các bạn đoàn Quốc tế đã đến cả rồi. Cuối cùng, đợi xe thêm 7 phút nữa, chúng tôi quyết định chạy bộ, nếu có muộn cũng chỉ thêm 5-7 p là cùng. Chạy hết từ khu phố số 8 đến 13 là một chặng đường khủng khiếp. Ai cũng mệt nhoài vì đau bụng, đau chân( không chạy bộ quen mà). Bạn Phương Thảo ì ạch đằng sau khiến cô HDV không dám rời nửa bước. Cuối cùng, chúng tôi đã đến bến, muộn hơn so với thời gian xuất phát là 8 phút. Với người Mỹ thì muộn giờ là thiếu tôn trọng họ. Do đó, chúng tôi ko ngớt lời xin lỗi mọi người. Bạn Phương Linh cũng đã hiểu ra sự chậm chạp và lơ đãng của mình để lại hậu quả cho cả đoàn như thế nào nên cũng rất ân hận, kể từ lúc đó, tôi không phải nhắc Linh nhanh chân lên nữa.
Xuống thuyền, ai cũng mệt lử, cô dẫn đoàn nhanh nhẹn mua cho chúng tôi 5 chai nước mát, uống xong ai cũng tỉnh táo và chỉ sau khoảng 15 phút, các bạn bắt đầu đi chụp ảnh, ăn kem…vui vẻ trở lại.
Cung đường hôm nay chúng tôi đi có qua hòn đảo của Nư thần tự do, sau đó chạy ra xa hơn để chúng tôi thấy New York nằm theo các eo biển đẹp như thế nào. Những toà nhà cao tầng nằm sát nhau chạy dọc theo hai bên bờ biển. Sóng đánh bọt tung trắng xoá hai bên mạn tàu, khiến ta cảm nhận sức mạnh của chiếc tàu lớn có sức chứa hơn 500 khách này.
Ấn tượng nhất là chúng tôi gặp cây cầu Brooklym, xây dựng từ năm 1883, nó đã cũ nhưng lớn không kém những cây cầu hiện đại khác. Thế chúng ta mới hiểu nước Mỹ phát triển sớm như thế nào. Cách đó không xa là cây cầu Manhattan, xây dựng năm 1901-1912. Cây cầu này vẫn còn rất đẹp, xe cộ đi lại nườm nượp. Thật là ngưỡng mộ khi những cây cầu được bắc qua biển nối liền các hòn đảo lại với nhau, khiến New York rộng mà lại không rộng chút nào.
Chúng tôi về kí túc xá và ăn cơm cùng các bạn người Ý, kết thúc buổi tối thứ 5. Ngày mai, là buổi học cuối cùng của các bạn học sinh Việt Nam, tôi sẽ tiếp tục cập nhật thông tin trên fb và email.
Chúc anh chị một ngày vui vẻ!